Mặt trời đến giữa trưa thời sẽ ngã qua xế bóng, mặt trăng tròn đầy thời sẽ đến chỗ khuyết vơi. Sự đầy vơi của trời đất cũng còn theo với “thời” mà tan biến hay trưởng thành, huống hồ là con người vậy ư? Do đó “thời” thì khó được mà lại dễ mất là nghĩa ấy vậy.

Cho nên người xưa nhân lúc khí huyết đang tráng kiện thì lo lắng thời quang dễ trôi qua, nên sớm tối thường lo lắng sợ hãi giữ gìn điều răn cấm. Càng cẩn thận không dám buông thả tâm tình, không dám chạy theo thị dục, chỉ chuyên chú việc cầu đạo, mới hay bảo toàn được tiếng thơm của mình. Ôi! Nếu rông rỡ buông theo dục vọng thời phát nát thời gian, buông lung tâm tình thời hao phí ngày tháng, đến khi thời không thể cứu vãn được mới hấp tấp vội vàng đuổi theo nó thì đã muộn rồi vậy.