Tư tưởng, lời nói và cách hành xử của bậc tôn sư thì không phải là chỗ mà người thường hay có thể biết đến được, vì vậy chớ nên tuỳ tiện bình luận một cách hàm hồ vậy.

Phàm khi luận nghị về người thì phải ở trong chỗ có lỗi lầm mà tìm ra chỗ không lỗi.  Há đâu lại ở trong chỗ không lỗi lầm mà tìm ra chỗ có lỗi.  Ôi! Nếu không xét được tâm của người mà nghi ngờ về dấu vết của họ, thì đem cái gì để an ủi công luận ở chốn thiền môn.  Hà huống tài trí và đạo đức của bậc hiền đức phát xuất ở thiên tánh, lập thân và làm việc chỉ theo nghĩa khí, độ lượng tự có chỗ hơn người.  Như có người hoặc hoàn cảnh ức chế họ, tất có cái lý của nó. Biết đâu đó chẳng phải là cái phúc của pháp môn ở thời khác vậy ư!