Phàm là kẻ sĩ học đạo cần phải chính tâm làm đầu, vậy sau mới có thể chính mình và chính sự vật. Tâm đã được chấn chỉnh mà thân lại loạn là điều không thể xảy ra. Do đó tâm đã chính thì an định được vạn vật. Giáo pháp của Phật tổ do từ bên trong mà kịp đến bên ngoài, từ gần đến xa. Mê hoặc thanh sắc ở bên ngoài là bệnh của tứ chi. Vọng tình phát khởi ở trong là bệnh của tâm phúc. Bởi lẽ ấy, phải lấy nhất tâm làm cội gốc, muôn sự bên ngoài là cành lá. Nếu cội gốc chắc khỏe thì cành lá tươi tốt, cội gốc khô gầy thì cành lá tất héo gãy vậy.