Người tu hành chân chính phải tập thích ứng với hoàn cảnh thuận nghịch để làm phương tiện khéo léo cho sự giáo hóa.

Gần đây, người tu hành hay bị đắm vào hai thứ duyên, nên phần nhiều kiến thức trí tuệ chẳng minh, bị hai thứ gió nó lôi cuốn làm mất pháp thể. Một là ứng với nghịch duyên, đụng chạm nhiều với gió suy, thì tinh thần sa sút. Hai là ứng với thuận duyên, đụng chạm nhiều với gió lợi, thì sanh tâm cống cao. Một khi đã bị hai thứ gió này nó làm lay động thì sự yêu ghét giao nhau ở tâm, sự mừng giận hiện trên nét mặt, nên đến nổi pháp môn bị chuốc nhục, kẻ hiền đạt bị hiềm chê. Duy bậc trí giả mới hay chuyển nó làm cái phương tiện nhiếp hóa, để dạy cái đẹp cái tốt cho kẻ hậu lai.