Con người có lúc bị hủy nhục, nên phải thuận theo chịu đựng, há lại nông nổi nghe lời người ta nói, vội trình bày bừa bãi chỗ thấy biết hạn hẹp của mình. Đại khái, kẻ phỉnh nịnh có nhiều loại, gian dối có nhiều cách. Kẻ mang tâm dối trá bất bình thì thích buông thả tâm tư. Kẻ tạo mối nghi ngờ ghen ghét thì hay bỏ hẳn công luận. Nhưng khi ta đã biết chỗ dùng việc của ta là hoàn toàn phải. Sự huỷ báng lẽ nhiên là tự ở kẻ khác, thì ít lâu sau việc tự nó sẽ rõ ràng, không cần phải biện bạch, và cũng bất tất đòi hỏi lẽ phải ở ta mà bới móc đụng chạm đến người khác. Được như thế mới là người học đạo chân chánh.