Người xưa luôn luôn nghĩ tới cái đại hoạn của sanh tử, nên sớm hết lòng tu tập, lấy sự thành tựu đạo nghiệp để hoá giải, nên sự nghiệp mới lớn lao, tiếng thơm mới xa rộng. Còn người đời nay lại bảo: cầu đạo là việc viễn vông không thiết đáng, cầu tiền tài danh lợi mới là thực tế. Do đó họ thi nhau tập tánh đua đòi, mưu tính cạnh tranh. Chỉ cầu mong những việc có lợi trước mắt, hoài bão tính kế toàn chuyện nhỏ nhen. Nên đến cả việc trù liệu kế hoạch cho một năm cũng chẳng chịu làm, huống nữa là lo đến việc lớn sanh tử. Vì thế người học đạo ngày càng quê hèn, chốn Tùng Lâm ngày càng hoang phế, phép tắc ngày càng sơ sài. Ta phải lấy đó làm gương soi chung vậy.