Nếu nói mà chẳng làm, thà rằng đừng nói. Làm mà chẳng nói, thà rằng đừng làm. Phát ngôn phải lo đến hậu quả của nó, làm việc phải xét ở chỗ che đậy của nó. Bởi thế, bậc Tiên Hiền cẩn thận ở lời nói, lựa chọn ở việc làm. Phát ngôn chẳng những để hiển bày đạo lý, mà còn khai mở giáo hoá cho người học chưa ngộ. Làm việc không phải để chứng tỏ cái hay riêng của mình, mà là lấy đó để dạy bảo cho người học chưa thành đạt. Vậy nên phát ngôn cần có phép tắc, lập hạnh cần có lễ nghĩa. Nhờ đó mà mỗi khi nói ra lời gì chẳng có gặp vạ, mỗi khi làm việc gì chẳng bị chuốc nhục vậy.