Các việc xứng ý chẳng nên đa mưu, nếu đa mưu thì việc hỏng trọn vẹn. Cái gì có thành tất nhiên có hoại. Bậc Cổ Đức ra ứng thế, khi nói năng lúc lặng thinh, lúc động cũng như lúc tĩnh, chưa từng lấy sắc mặt, đem lễ mạo, hoặc dùng tài hoa để lao lung người theo học, mà chỉ đem chỗ thấy biết xác đáng, nói theo chỗ thật, xét theo chỗ chân, để biết nguyên do uỷ khúc của thành bại. Sự thận trọng của người xưa như thế, thật là đạt được cái thể tài của Phật Tổ. Chúng ta ngày nay khi tới chúng, nên lấy đó làm pháp tắc vậy.