Tự mình không có đức nghiệp, nên không hay quy nạp được những người đến phát tâm xuất gia tu đạo. Mỗi lần suy gẫm về điều đó mà sanh lòng hỗ thẹn. Luận việc của ngày nay thì biết, làm bậc thầy là làm người khuôn phép cho đời, thế nhưng nếu đem so sánh với cổ nhân thì khác biệt nhau gấp muôn trùng vậy.

Người học đạo khi chưa biết phương hướng của đạo, cần phải tìm thầy bạn để tham vấn. Bậc Thiện Trí thức không thể đem đạo lý giáo hóa đơn độc, mà phải nhờ người học đạo giúp đỡ phù trì. Bởi thế làm chủ ngôi chùa tất cần có những bậc thầy đạo đức, lập thành Pháp hội tất cần có những người tu học hiền trí. Đó cũng giống như hổ gầm gió mạnh, rồng cuộn mây bay. Thí như Mã Tổ có được Bách Trượng, đúng là ngàn năm một lần trùng hợp, luận thuyết không còn ngờ. Phất phới như lông hồng gặp gió, cuồn cuộn như cá lớn về khơi. Đều là cái thế tự nhiên vậy. Sau đó mới có thể kiến lập được công huân của Tòng Lâm, làm tăng phần rực rỡ của Phật Tổ.