“Con người vốn hàm chứa cái tánh thiêng liêng, duy ở chỗ siêng năng dẫn dụ mà hay tới được”. Thí như chỗ bắt đầu của nguồn nước, nếu nguồn bị ứ đọng úng tắc thì chỗ đó biến thành ao đầm sình lầy, nếu đem khai thông cho sâu tất thành sông hào suối lạch.

Ngay lúc đương thời chốn Tùng Lâm hưng thịnh hãy còn có những nhân tài bị bỏ rơi. Đến thời Tượng quý chẳng những bỏ sót mất người hiền chẳng dùng, mà ngay đến con đường dưỡng dục khuyến tưởng cũng có chỗ chưa đến được. Vậy nên con người ở thời mạt pháp thì gọi đó là ngu, ở thời hưng thịnh lại gọi đó là trí. Thế nên biết, tài năng của người học cũng theo thời mà lên hay xuống. Nếu khi thích thời nó sẽ đến, khen thưởng thời nó được tôn sùng, đè nén thời nó phải suy, chê trách thời nó sẽ tiêu diệt. Đó là lý do của lẽ tiêu diệt hay tăng trưởng về đạo đức cũng như tài năng của người học đạo vậy.