Xưa kia các ngài Thạch Đầu, Mã Tổ,… lúc đương thời đạo hoá thịnh hành, thì các bậc anh kiệt đua nhau xuất hiện. Từ các cử chỉ như uy nghi ôn hoà, nghiêm trang kính cẩn, lời nói ra như lệnh, nhướng mày chớp mắt,… đều có thể lấy đó làm mô phạm cho đời sau, nên mới làm ra như thế vậy.

Việc lớn của giáo hóa không gì lớn bằng đạo đức, nhân nghĩa. Người chủ trì tôn trọng đạo đức thời người học đạo sùng chuộng sự cung kính, thực hành lễ nghĩa thời người học hỗ thẹn về tham muốn cạnh tranh. Nếu một khi người chủ trì tỏ vẻ ở dáng mặt khinh nhờn, thời người học đạo có cái tệ lấn át thô bạo. Người chủ trì lộ vẻ tranh luận mà biến đổi sắc mặt, thời người học đạo có cái vạ đấu tranh. Bậc Tiên thánh biết ở lúc chưa xảy ra, nên mới tuyển lựa kẻ sĩ minh triết làm chủ chốn Tùng Lâm, khiến cho mọi người đầy đủ phần quan sát chiêm ngưỡng, chẳng cần phải dạy bảo mà vẫn theo chỗ giáo hoá vậy.