Kinh nói: “chẳng sợ vọng niệm khởi, chỉ sợ giác ngộ chậm”. Phàm là loài hữu tình, thì không làm sao mà tránh khỏi lầm lỗi. Huống hồ từ bậc Thánh Hiền trở xuống, ai là người không có lầm lỗi vậy thay.

Phàm là bậc Thiện Trí thức, tất nhiên sẽ không nương nơi lời nói để biết được tình người, cũng chẳng lấy ý riêng mình để tuyển chọn người học. Người tu ở khắp nơi ai lại chẳng muốn cầu đạo, nhưng trong số họ những người thấu tỏ thấy lý thì trong ngàn người không được một. Trong đó, những người chân thật muốn tu thân, gắng gỏi thực hành, tụ hội sở học, tài bồi đức hạnh, nếu không phải tốn công phu trong 30 năm trời thì sao hay đến được. Nếu chợt gặp một việc quá sai lầm thì chốn Tùng Lâm sẽ bỏ họ, trọn đời không thể lập thân được. Nếu có được bậc thiện trí thức uốn nắn, thời vạn vật mới chẳng bỏ sót vậy.