Từ xưa, các bậc cổ đức đều cho rằng: “Biết lỗi mà cải đổi thì đó là người hiền, chẳng lấy việc không có lỗi lầm cho đó là người tốt”.

Nếu tự mình không phải là bậc ứng chân xuất thế, nương vào sức từ bi hạnh nguyện mà xuất hiện ở thế gian, thì cái tâm danh lợi và dục vọng tựa hồ như không thể gột bỏ được. Duy Thánh nhân biết con người chẳng thể trừ khử được danh lợi và dục vọng, nên trước hết phải lấy đạo đức để uốn nắn cái tâm người đó cho chín chắn, rồi sau mới lấy nhân nghĩa lễ trí mà giáo hóa để đề phòng, rèn luyện trong ngày qua tháng lại, khiến cho cái tâm lợi dục đó không thắng được nhân nghĩa lễ trí, thì mới hoàn toàn được đạo đức vậy.