Người tu thiền đa phần thích dong ruỗi theo phần biện luận nơi ba tấc lưỡi, nên Cổ Đức rằng: “Chỗ nói năng ấy chỉ là lời lẽ trên giấy, nếu xét vi tế đến phần tâm thời vẫn chưa thấy được ảo diệu”. Nếu khi đã diệu ngộ thời siêu việt hết thảy, chẳng nương vào ngôn ngữ, chẳng vướng vào danh cú, cũng như sư tử vương một khi đã gầm thét lên, thời trăm loài thú đều phải giật mình kinh hãi. Nếu đem cái sở ngộ đó quay trở lại để so sánh với cái học về văn tự, thì sao có thể ví sánh được như mười với trăm, ngàn với vạn vậy ư!