Chí con người phải quy về một, phải giữ cho bền lâu chớ đổi dời, thì một ngày kia tất biết được chỗ quy thú của Diệu đạo. Hoặc giả kẻ đó tâm còn đắm vào tốt xấu, tình còn buông vào tà vạy, thì dẫu có chí khí như cổ nhân, ta sợ trọn đời cũng chẳng được thấy đạo.

Đời người như quán trọ, ở thời tùy duyên, đi thời mất vậy. Chỗ sở đắc của việc tu học chưa được là bao mà đã vội buông lung, chẳng sợ nhân quả, tự mình lại chẳng biết liêm sĩ, can phạm danh phận, để đến nỗi làm nhơ nhuốc tôn giáo. Phải biết chí của bậc đại trượng phu là ở chỗ khôi phục hoằng dương cái đạo của Phật Tổ, dẫn dụ hàng hậu lai. Còn kẻ chỉ chuyên chú vào lòng ham muốn của riêng mình, không kiêng sợ điều gì, gây cái vạ cho một đời, tạo cái ương cho muôn kiếp. Dù có phải chịu cái khổ ở tam đồ địa ngục cũng chưa phải là khổ, mà hướng dưới tấm ca-sa để mất thân người mới thật là khổ vậy.