Cổ đức nói: “Đạo cùng chung tu, công cùng chung thành, danh cùng chung lập, vinh cùng chung hưởng”.

Người xưa tu thân trị tâm thì hay với người cùng chung cái đạo đó. Khởi công lập nghiệp thì hay với người cùng chung cái công đó. Khi đạo đã thành, công đã hiển thị hay với người cùng chung cái danh đó. Vậy nên đạo không có gì là chẳng sáng, công không có gì là chẳng thành, danh không có gì là chẳng Vinh.
Người đời nay thì không thế, họ chỉ chuyên cái đạo vị kỷ, chỉ sợ người ta hơn mình. Họ không biết theo điều thiện làm việc nghĩa để tự rộng. Chỉ chuyên đưa cái công về mình, không muốn người khác dự phần vào đó. Họ lại không biết dùng người hiền cùng kẻ tài năng để tự lớn mình. Vì thế nên đạo không tránh khỏi sự che lấp, công không tránh khỏi sự tổn hại, danh không tránh khỏi sự nhục nhã.
Đó là ba điều phân cách giữa người học đạo xưa và nay vậy.