Người học đạo cũng như trồng cây.

Cây vừa mới tốt mà đã chặt, chỉ để cung cấp làm củi đun. Cây sắp lớn mà đã chặt, chỉ có thể làm rui mèn. Cây hơi lớn mà đã chặt, chỉ có thể sung vào làm đòn tay, kèo nhà. Cây đủ già và đủ lớn mới chặt thì có thể dùng làm xà ngang trụ nóc.

Như vậy, há chẳng phải là dụng công xa rộng thì lợi đó cũng lớn vậy ư! Sở dĩ người xưa chỉ ghi nhớ và thực hành cái đạo đó, cố nhiên là rộng lớn mà không chật hẹp, cái chí đó xa vời mà không thiển cận, coi lời nói đó cao thượng mà không thấp hèn. Tuy có lúc gặp phải thời thế dở dang, gặp lúc đói kém khốn cùng, hay dù phải táng thân mất mạng nơi rừng núi, nhưng cái di Phong lẫm liệt đó, vẫn còn rạng rỡ suốt hàng trăm năm sau, người ta cũng vẫn còn lấy đó làm phép tắc mà truyền trao gìn giữ.