Ham thị dục thì tâm tham ái phát sanh. Ham lợi dưỡng thì niệm truy cầu cạnh tranh dấy khởi. Ham thuận theo thì kẻ tiểu nhân a dua tụ họp. Ham thắng phụ thì núi nhân ngã càng cao. Ham vơ vét của dân thì tiếng than oán phát khởi. Tóm lại mà xét cho cùng đều không ngoài ở một tâm này. Tâm nếu chẳng sanh thì muôn pháp tự nhiên hết. Chỗ sở đắc thường ngày chỉ cần đừng nên vượt qua điều răn dạy này thời được. Phàm là người tu hành thì phải gắng sức làm khuôn phép chánh đáng, cũng chính là để cho kẻ hậu học noi theo.