Người tu học không nên câu nệ ở nơi văn tự ngôn ngữ. Bởi lẽ văn tự ngôn ngữ chỉ là phần y tha tác giải, nhờ vào sách vở mà có được cái hiểu nên ngăn lấp cửa tự ngộ, vì nó chỉ tiêu biểu được trạng thái của tiếng nói

Nếu học đạo chỉ thích rong ruỗi nơi phần biện luận ở ngoài đầu lưỡi, thì đó chẳng qua chỉ là lời lẽ trên giấy, nếu xét về phần tâm thì vẫn chưa thấy được áo diệu. Một khi đạt được diệu ngộ rồi liền siêu việt hết thảy, chẳng nương vào ngôn ngữ, chẳng vướng vào danh cú.  Cũng như sư tử vương một khi gầm thét lên thì trăm thú đều phải giật mình kinh hãi.  Nếu quay trở lại đem cái sở học về văn tự để so lường thì sao có thể ví sánh được, thí như một so với trăm, ngàn so với muôn vạn ức vậy.